[Dịch] Vô Tiên
Chương 2 :
Người đăng: Mộc Bút
.
Tiểu Nhất nằm trên phản đá nhìn ánh trăng chầm chậm đã dần lên cao tới đỉnh đầu. Hắn ngồi dậy, vươn người duỗi thẳng eo lưng. Bao nhiêu xúc cảm đã bỏ lại sau. Đến lúc tu luyện Huyền Nguyên quyết rồi.
Năm nay Tiểu Nhất mười ba tuổi. Từ khi lên năm, sư phụ bắt đầu truyền thụ Huyền Nguyên quyết dù hiểu biết của người với nó cũng tỏ ra mơ hồ lắm. Ngay từ đầu, sư phụ đã nhắc nhở, phải kiên trì tu luyện. Sư phụ còn nói đây là lời dặn dò của tổ sư Huyền Nguyên quan, Huyền Nguyên quyết chỉ có chưởng môn và đệ tử chân truyền của chưởng môn mới được tập luyện. Theo lời sư phụ dặn dò, Tiểu Nhất tu luyện một mạch tới nay.
Tám năm, là tám năm đấy! Sư phụ thường nói, phải kiên trì bền bỉ, đại đạo mới có hi vọng! Tiểu Nhất hoài nghi đại đạo có lẽ khó thành, nhưng kiên trì bền bì thì hắn tự tin mình làm được! Mỗi ngày trước lúc ngủ hắn nhất định phải một lần tu luyện Huyền Nguyên quyết.
Theo tâm pháp được truyền thụ, Tiểu Nhất tĩnh tọa một lúc, sau đó theo tư thế “ngũ tâm hướng thiên" (1), lòng hai bàn tay úp lại thành một đặt ngang trước bụng, bắt đầu vận chuyển công pháp.
"... Mộc tính kim tình tương hợp, thủy thăng hỏa xu hưu vọng. Phiên nhiên trụ thế hà chân hình, tất trì âm phù thối tẫn..."
(tạm dịch: Kim Mộc tương tính, Thủy Hỏa tương tế, chân tinh hiện, ắt âm phù tiêu ) (2)
Tiểu Nhất lẩm nhẩm khẩu quyết. Huyền Nguyên quyết hơn ngàn chữ hắn thuộc lòng từ lâu. Khẩu quyết này trúc trắc khó hiểu, có thỉnh giáo sư phụ, Thanh Vân đạo trưởng cũng không thể giải thích. Đối với khẩu quyết này lão nhân gia người vốn cả đời cứ mơ hồ như vậy. Lời dặn của tổ sư gia nói, đây là kinh văn có thể khiến người ta hóa thân thành tiên nhân, là bài kinh mà mỗi môn hạ đệ tử Huyền Nguyên quan đều phải tụng niệm hàng giờ mỗi ngày. Thế mà từ trước đến nay nào có ai kế thừa được thành tựu tổ sư người đâu!
Tám năm rồi, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, cứ bền bỉ, ngoan cường như thế, Tiểu Nhất cũng chưa từng thấy mình có bất cứ điều gì khác biệt, chỉ là rất ít khi bị ốm mà thôi. Thân thể tuy là gầy còm, thế nhưng hai tay có thể nhấc đến hai, ba trăm cân. So với lứa tuổi của mình mà nói, như vậy là ghê gớm quá còn gì! Chẳng biết nguyên do có phải vì mình ngồi thiền thế này mà ra không, hay là do khi mình còn nhỏ, sư phụ dùng phương thuốc nào đó làm cho mình khỏe mạnh thế này nhỉ.
Theo chỉ bảo của sư phụ, Tiểu Nhất học thêm một bộ Huyền Nguyên kiếm pháp cùng một vài phương pháp rèn luyện thân thể. Hắn tự nghĩ, võ công mà không có sức khỏe thì chỉ để biểu diễn mà thôi!
Sư phụ còn có một quyển sách cũ kỹ về bùa chú. Giống Huyền Nguyên quyết, trong đó phần nhiều khẩu quyết cùng hình vẽ đều khó hiểu, đây là những thứ đầu tiên Tiểu Nhất phải học từ lúc biết đọc, biết viết. Con cái nhà người ta khi học đọc, học viết, dù là những văn tự dài ngàn chữ cũng đều có giải thích rõ ràng, thế nhưng Tiểu Nhất tội nghiệp từ lúc biết chữ đã phải tiếp xúc với những thứ khó hiểu vô cùng này.
Những khi Tiểu Nhất chán ngán, sư phụ thường răn dạy, đây là vật tổ sư thân truyền, là tín vật truyền qua các đời chưởng môn. Ý tứ như thế, Thanh Vân đạo trưởng vốn xem Tiểu Nhất là quan chủ đời thứ hai mươi mốt rồi. Vì sư phụ, cũng là vì tương lai Huyền Nguyên quan, Tiểu Nhất học đọc, học viết, học thuộc hết các loại Huyền Nguyên bùa chú và khẩu quyết.
Không phụ lòng quan ái dạy dỗ của sư phụ, Tiểu Nhất lúc này cũng là một tiểu đạo sĩ rồi đấy.
Huyền Nguyên bùa chú cũng là kế sinh nhai của hai thầy trò. Sư phụ Thanh Vân đạo trường thường được người ta mời đi yểm bùa trừ tà, cầu phúc. Chẳng biết linh nghiệm hay không, nhưng mỗi lần được nhìn thần thái sư phụ vẽ bùa, Tiểu Nhất tin tưởng những lá bùa này nhất định có thần hiệu!
Trong những tín vật của chưởng môn, ngoài Huyền Nguyên bùa chú ra còn có một ngọc bội mà sư phụ thường đeo bên người. Sư phụ từng cho Tiểu Nhất xem nhiều lần, cũng từng nói để hắn biết vật này sau sẽ thuộc về hắn. Đây coi như là một phần khích lệ Tiểu Nhất cố gắng. Lần nào cho Tiểu Nhất xem ngọc bội như thế, thần sắc đạo trưởng đều lộ ra sự kỳ vọng vô cùng, niềm tin ấy ắt hẳn là mong Tiểu Nhất đắc đạo rồi.
Có lẽ hiểu được khổ tâm của sư phụ, hay bởi vì trời sinh tính tình hiếu thuận, từ lúc hiểu chuyên trên đời, dù chẳng biết vì sao sư phụ phải chấp nhất như thế, Tiểu Nhất vẫn một lòng khắc ghi sự dạy bảo của người. Mỗi lần nhìn phù văn khắc trên tấm ngọc bội cùng hai chữ "Huyền Nguyên", Tiểu Nhất cũng cảm thấy đôi phần hãnh diện. Chỉ là hắn thực sự lo lắng, khi sư phụ không còn nữa, một mình hắn làm quan chủ nơi Huyền Nguyên quan này còn có ý nghĩa gì nữa đâu!
Nguyên do vì quãng thời gian kham khổ hai thầy trò từng vượt qua, hoặc bởi những ngày nhàn rỗi nơi Tiên Nhân đỉnh, hay bởi vì cùng sư phụ trải qua đủ mọi chuyện, gặp qua đủ loại người, hoặc là vì bản thân mình chỉ có sư phụ là thân nhân duy nhất.. Cũng có thể vì một nguyên do nào đó khác, tính tình Tiểu Nhất tuy hồn nhiên mà đạm nhạt, thông minh mà chẳng gian tà, lại thêm vài phần tính khí già đời.
Tiểu Nhất đọc lại một lần Huyền Nguyên Quyết, vận chuyển một lần công pháp, cảm thấy cơ thể không có chút động tĩnh nào, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đoán là đã qua giờ Tuất, hắn vươn mình nhảy xuống phản đá. Dưới ánh trăng, nhanh nhẹn như chú khỉ nhỏ trở vào quan. Một lúc sau, hắn rón rén tới gần chính điện.
Từng tiếng ngáy của sư phụ vẫn nhè nhẹ vang xa, chiếc áo đơn mỏng khoác trên người lúc trước giờ đã rơi trên đất. Tiểu Nhất nhẹ nhàng đem chiếc áo khoác lại trên người sư phụ, hắn làm một cái mặt quỷ, rồi xoay người hướng căn phòng của mình đi tới. Đằng sau, Thanh Vân đạo trưởng hé đôi mắt ngái ngủ nhìn bóng dáng Tiểu Nhất đang rời đi, nét mặt già nua phảng phất hiện ra nụ cười, hai mắt ông lại nhắm lại, tiếng ngáy đều đều tiếp tục vang lên.
Huyền Nguyên quan có ba gian nhà thuộc về chính điện ngoài gian giữa là nơi đặt tượng thờ tổ sư. Bên trong ba gian phân chia trái phải. gian giữa là nơi chưởng môn sinh hoạt thường ngày, hiện tại hoàn cảnh hai thầy trò quẫn bách, sư phụ Thanh Vân đạo trưởng mỗi lúc uống say đều nằm ngủ tại gian trước, còn lại bên trong, chỗ nào cũng có thể là nơi an giấc. Điều đó Tiểu Nhất cũng quen từ lâu.
Ngoài chính điện, gian nhà phía tây vẫn còn nguyên vẹn, là nơi hai thầy trò dùng làm bếp. Phía đông còn có hai gian khác, trong đó một gian là nơi ở của Tiểu Nhất. Về đến phòng nhỏ, Tiểu Nhất dùng đá lửa nhen một ngọn đèn. Dầu để thắp sáng là hoan tử (3) sau núi, được lão Lô ở dưới chân núi săn được mang tới. Bấc đèn được chế từ cây cỏ chà nát cuộn thành, hai thứ này khiến ngọn đèn không có khói, lại sáng rõ. Căn phòng nhỏ không lớn, chỉ có một cái giường gỗ hẹp dọc tường hướng đông, bên trên trải chiếu và gối làm bằng Trúc, thêm một tấm nệm mỏng đơn sơ. Bên cạnh giường có một cái hòm gỗ. Tường phía nam treo một thanh kiếm, kiếm này của sư phụ tặng cho Tiểu Nhất, nó có tên Thanh Vân, là thanh kiếm đã theo bên mình đạo trưởng mấy chục năm trời, bình thường người vốn không dùng tới nên đem cho Tiểu Nhất lấy luyện kiếm. Hai thầy trò mỗi lúc xuất quan, lão đạo sỹ tự mình đeo kiếm coi cũng không hay, đành để Tiểu Nhất đeo trên lưng, coi như là một đạo đồng.
Cởi giày, quẳng chiếc áo khoác lên nóc hòm, Tiểu Nhất nằm xuống, sáng mai còn phải xuống núi một chuyến, thăm Lô đại thúc dưới chân núi lấy một ít đồ ăn. Rượu sư phụ uống cũng sắp hết, còn phải đi hơn mười dặm đến Thái Bình trấn để mua. Ngổn ngang những ý nghĩ trong đầu.. mơ mơ màng màng, Tiểu Nhất thiếp đi lúc nào chẳng biết.
Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Tiểu Nhất tỉnh dậy, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc.
"Tiểu Nhất! Đến lúc luyện kiếm đấy! "
"Con biết rồi, sư phụ! "
Nghe tiếng sư phụ gọi, Tiểu Nhất miệng trả lời, tay quệt quệt đôi mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ. Trở mình vùng dậy, hắn nhanh nhẹn mặc y phục, đưa tay gỡ thanh bảo kiếm. Thấy ngọn đèn dầu còn sáng đang đung đưa, hắn bước đến thổi tắt, ngáp một cái bước ra khỏi phòng.
"Tiểu tử thối, lần nào cũng bắt sư phụ gọi, ngươi mới lề mề tỉnh giấc. Phải biết là siêng năng mới có thể sống được trên đời, tập võ càng không thể có một ngày lười biếng được."
Tiểu Nhất đi tới sân đã thấy sư phụ tinh thần sảng khoái đứng đó, hàm râu dài theo gió phiêu động, phong thái thoát tục. Chỉ là sư phụ dù có lộ vẻ giận dữ, cũng không khiến Tiểu Nhất sinh lòng sợ hãi, ngược lại hắn cảm thấy vô cùng thân thiết.
Thu lại ánh mắt, Tiểu Nhất cười, nói: "Có sư phụ ở đây, đệ tử làm sao có thể làm biếng được chứ!"
"Hừ! Nói năng láu lỉnh, muốn đánh!". Thanh Vân đạo trưởng quở mắng một câu, thần sắc ấm áp.
"Luyện kiếm!"
"Đệ tử tuân mệnh!"
Tiểu Nhất lập tức nghiêm nghị khom người đáp.
Thần tình hai thầy trong lúc luyện tập đều thay đổi, trở nên trang nghiêm, âu cũng là bày tỏ sự kính trọng đối với truyền thống sư môn.
Giữa ánh nắng sớm, Tiểu Nhất rút kiếm khỏi vỏ, tay phải cầm kiếm, tay trái thẳng tắp đặt lên chuôi kiếm, thức mở đầu hướng về phía sư phụ hành lễ. Ngay sau đó, kiếm quang tung bay khắp sân.
Tiểu Nhất luyện bộ kiếm pháp này cũng có đến bảy, tám năm. Ba thức đầu tiên của Huyền Nguyên kiếm pháp là kiếm pháp phòng ngự, năm thức giữa trong thủ có công, năm thức cuối theo truyền thuyết là kiếm pháp của tiên nhân, nhưng chưa nghe nói có người luyện thành.
Thức kiếm thứ nhất: "Vô phong", thức thứ hai: "Vô thủy", thức thứ ba: "Vô Tận" (4) , thức thứ tư: "Bạch viên khiêu giản", thức thứ năm: "Hồi tê vọng nguyệt", thức thứ sáu: "Quái mãng phiên thân", thức thứ bảy: "Thương long nhập hải", thức thứ tám: "Ngân hà đảo quái". Tiểu Nhất kiếm pháp trôi chảy, một mạch lưu loát. Một lúc sau, mặt đắc ý, Tiểu Nhất thu kiếm nhảy ra khỏi vòng tròn.
Thanh Vân đạo trưởng tay vịn râu dài, thoáng gật đầu, trầm giọng nói: "Huyền Nguyên kiếm pháp gồm mười ba thức, do Huyền Nguyên tổ sư sáng tạo, trải qua bao đời, đều là kiếm pháp trấn quan,thứ kiếm pháp này uy dũng vô cùng, không hề được truyền thụ một cách bừa bãi. Trong đó mỗi một thức có từ năm đến chín loại biến hóa, ngươi xem ra cũng đã thông thạo tám thức kiếm này. Điều thiết yếu trong kiếm pháp là thân và kiếm hợp nhất, kiếm và thần như một, người và kiếm hợp nhất, muốn làm được thì không thể không nỗ lực. Nói đến các loại võ công, trong giang hồ có câu: Trăm ngày côn, ngàn ngày đao, vạn ngày kiếm, cũng là có đạo lý của nó. Huyền Nguyên kiếm pháp chỉ bằng khổ công tu luyện là chưa đủ, còn phải kết hợp với khẩu quyết để bổ trợ mới được. Chỉ tiếc, ngàn năm qua không ai có thể hiểu thấu những ảo diệu bên trong Huyền Nguyên quyết. Huyền Nguyên kiếm pháp cũng vì thế như con thú dữ bị mất đi phần hồn, chỉ còn lại dáng dấp hung bạo của nó mà thôi. Sư phụ ta, cũng chính là sư tổ của ngươi, chứng kiến môn phái lụi bại, đành phải kết hợp với một môn tâm pháp của giang hồ thế tục, sáng chế ra một môn nội công hòng tăng lên uy dũng của “Huyền Nguyên kiếm pháp”, vốn là sư phụ muốn truyền lại cho ngươi, chẳng qua.."
Nghe sư phụ nói đến đây, Tiểu Nhất thu hồi vẻ mặt cao hứng, tò mò hỏi: "Chẳng qua cái gì vậy, sư phụ?"
Thanh Vân đạo trưởng nói tiếp: "Tiểu Nhất, ngươi biết bộ kiếm pháp này gồm mười ba thức, vì sao năm thức sau ngươi luyện không được, sư phụ cũng luyện không được, ngươi có đoán được nguyên do chăng?"
"Đệ tử không biết, mong sư phụ giải thích nghi hoặc." Tiểu Nhất khom lưng nói.
"Ai...!"
Than dài một tiếng, Thanh Vân đạo trưởng trầm ngâm, nói tiếp: "Huyền Nguyên kiếm pháp là một bộ kiếm pháp của tiên nhân do sư tổ truyền lại. Có Huyền Nguyên quyết bổ trợ nghe đồn còn có thể dùng kiếm lấy đầu địch ngoài ngàn dặm. Năm thức kiếm sau cùng, theo lời sư môn, chỉ có thể dùng Huyền Nguyên quyết để thi triển. Bởi vậy, không chỉ ngươi, ngay cả các thế hệ đệ tử Huyền Nguyên quan, kể cả sư phụ ta, cũng chỉ có thể đem kiếm chiêu thuộc làu trong lòng.. Có dùng công pháp của sư tổ ngươi, Thái Nhất đạo trưởng, cũng không có cách nào thi triển được!"
"Sư phụ, như vậy Huyền Nguyên kiếm pháp thực sự là kiếm pháp của tiên nhân sao?"
Chớp chớp ánh mắt, Tiểu Nhất khuôn mặt lộ vẻ hồ nghi.
Cũng khó trách Tiểu Nhất nghi ngờ, sư phụ từng vô số lần nhắc đến nguồn gốc Huyền Nguyên quan, cũng thường đem chuyện tiên nhân ra kể, nhưng với hắn từ trước đến giờ vẫn coi là câu chuyện tưởng tượng. Tiên nhân quá mờ ảo khiến trong lòng hắn không đủ tin tưởng. Chẳng phải nếu lời sư phụ không sai, kiếm pháp mỗi ngày mình tu luyện là kiếm pháp của tiên nhân, thế thì Huyền Nguyên quan đâu đến nỗi quẫn cảnh thế này..
Dường như hiểu điều Tiểu Nhất đang nghĩ, Thanh Vân đạo trưởng nói tiếp: "Tiên nhân kiếm pháp thì làm sao? Ngươi có trong tay bảo bối của tiên nhân thì biết làm thế nào? Ngươi có thể sử dụng ư? Năm đó môn phái suy vi, kiếm pháp bị người trong giang hồ nhòm ngó từng bị truyền lưu ra ngoài. Thế nhưng không có công pháp tương ứng, kiếm pháp căn bản không thể phát huy sức mạnh, dần dần người ta cũng quên lãng. Sư phụ ta, Thái Nhất đạo trưởng không đành lòng nhìn sư môn thêm suy sụp, vì lo lắng cho hậu nhân, người bỏ ra ba mươi năm công phu sáng chế một bộ nội công tâm pháp, đem Huyền Nguyên kiếm pháp có thể phát huy được một hai phần mười uy lực "
Nghe đến đây, Tiểu Nhất thất vọng cúi đầu. Một hai phần mười thì có tác dụng gì cơ chứ? Rốt cục có thể so sánh với cao thủ trên giang hồ được chăng?
"Hừ! Như thế cũng không thể coi thường bộ kiếm pháp này, cho dù chỉ một hai thành uy lực, võ công thế tục đừng hòng sánh kịp!"
Thấy Tiểu Nhất lộ vẻ hồ nghi, Thanh Vân đạo trưởng khuân mặt giận dữ, trầm giọng trách mắng.
Sư phụ người tức giận rồi! Tiểu Nhất chuyển kiếm sang tay trái, tay phải gãi đầu, cười nói: "Sư phụ nói không sai! Người an tâm, con nhất định sẽ chuyên tâm tu luyện bộ kiếm pháp này, đem nó không chỉ phát huy đủ hai thành thực lực, hơn thế nữa, con nhất định phải đem nó phát huy đủ mười thành."
"Tiểu tử thối, ngươi chỉ cần luyện đủ để phát huy một thành thôi là ta cảm thấy hài lòng rồi!"
Thanh Vân đạo trưởng sắc mặt bình lặng trở lại, ôn tồn nói: "Đây là lý do vì sao sư phụ không truyền thụ cho ngươi công pháp khác ngoài Huyền Nguyên quyết. Sư phụ vẫn mong ngươi tu luyện sẽ có kết quả, thế nhưng đã mấy năm rồi, có lẽ.."
Nhìn sư phụ thần tình thất vọng, Tiểu Nhất lo lắng, cúi thấp đầu, lý nhí: "Đều là tại Tiểu Nhất vô năng.. Tám năm trời, đến lúc này Huyền Nguyên quyết vẫn không có được một chút thành tựu."
Nói xong, hắn đi tới trước mặt sư phụ, nắm ống tay áo người, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cao tới bả vai sư phụ ngẩng lên, thần sắc kiên nghị nói: "Sư phụ, Tiểu Nhất đi theo bên cạnh sư phụ, tin rằng cuối cùng có một ngày sẽ luyện thành Huyền Nguyên quyết cho sư phụ coi"
Ai..! Tự bản thân mình quá chấp nhất rồi, sao có thể đem hy vọng cả đời mình đặt lên vai một hải tử cơ chứ? Nhìn khuôn mặt ngây thơ, giữa trán đã thấp thoáng vài phần khí khái của đồ đệ, Thanh Vân đạo trưởng trìu mến vỗ về đầu y, ôn hòa cười, nói: "Đứa nhỏ ngốc, sư phụ gần trăm tuổi rồi, ngươi thì còn nhỏ, làm sao có thể ở cùng sư phụ mãi được chứ?"
"Sư phụ chắc chắn trường sinh bất lão mà."
"Ha ha ha ha!"
"Trăm năm thời gian cứ thế mà đi qua mất rồi, hết thảy chỉ là một giấc mộng hoang đường! Vi sư tìm cả đời, đáng tiếc cơ duyên không đủ.. Tiêu dao bao nhiêu năm, lúc tuổi già có được Tiểu Nhất bầu bạn, thật vui mừng lắm thay!"
Tiếng cười sảng khoái, thể hiện tâm tư đă thông suốt vang lên giữa cái nắng ban mai nơi Huyền Nguyên quan.
"Tiểu Nhất, chuẩn bị một chút, cùng sư phụ xuống núi một chuyến. Cháu gái Ngô chưởng quỹ ở Thái Bình trấn hôm nay đầy tháng, hai thầy trò ta được mời tới uống rượu." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện